mùa đông qua đi cho mùa xuân chạy đến
Con tim vô cảm tưởng chừng như sắt đá
Rồi cũng tan biến xua màu đen ảm đạm
Ai là dung nham làm tan chảy sắt đá anh
Ai đi qua những năm tháng đời anh
Vẽ lên tim mình những điều gọi là hạnh phúc
Ta mơ mộng cho những gì đã vun đắp
Ta xây đắp cho tình yêu đầy mộng mị
Nhưng tình đời là số phận nghiệt ngã
Ai ra đi cho lòng ta một khỏang lặng
Để lá muà thu rớt rụng mãi bên hiên
Để cơn mưa phùn không xóa nhòa kí ức
Ta cuối nhặt những dĩ vãng đau thương
Gom góp lại thành tấm gương rạn nứt
Cất giữ mãi trong ngăn kéo con tim
Để kí ức vẫn mãi là kí ức đẹp
Nhưng thời gian chẳng bao giờ đứng lại
Cứ gọi mãi tên ai trong cơn đau tuyệt vọng
Cho vết thương đang lành lại vỡ toát
Cho cơn đau âm ỉ mãi trong tim
Tình yêu bé nhỏ ngày trước của ta ơi!
Ta luôn tự hỏi và giằng vặt lòng
Có bao giờ em vô thức gọi tên ta
Trong những lần ngập ngừng bất gíac của con tim
Để cho ta biết ta còn một chút gì đó trong em.
Bao |
the thao|
Tin Kinh te